Ngày kia, các môn đệ của thầy Haxiđich bên Ấn Độ đến than phiền với thầy về ảnh hưởng xấu của ma quỷ trên thế gian. Họ hỏi thầy phải làm thế nào để có thể xua đuổi ma quỷ?
Thầy Haxiđich đề nghị trước
hết hãy lấy chổi bắt đầu quét bóng tối
khỏi căn phòng nhỏ dưới hầm. Các môn sinh ngạc nhiên trước lời dạy
bảo đó. Nhưng họ cũng đành lòng vâng theo. Sau nhiều giờ mệt
nhoài, mồ hôi nhễ nhãi, nhưng họ vẫn không
đuổi được bóng tối ra khỏi căn
phòng nhỏ. Thầy Haxiđich bảo
các môn sinh lấy gậy đập bóng tối để
đuổi ma quỷ ra khỏi phòng. Nhưng
vẫn uổng công vô ích. Lần thứ
ba, thầy bảo các môn sinh hãy xuống hầm gào thét
nguyền rủa bóng tối. Họ đã khan cổ,
mất tiếng mà vẫn không sáng thêm được chút
nào.
Sau cùng thầy bảo các môn sinh:
-
Hỡi các con, mỗi người trong các con hãy
đương đầu với thách đố của
bóng tối bằng cách đốt lên một cây nến.
Họ thi hành theo lời thầy. Và kìa, lập tức bóng tối đã bị
đuổi đi. căn hầm
tối tăm lạnh lẽo bỗng trở nên sáng rực
và ấm cúng.
Anh chị em thân mến,
Văn sĩ Locke, người Anh, cũng nói: “Thà
bật lên một que diêm còn hơn ngồi nguyền rủa
bóng tối”. Và trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã
khẳng định: “Chính anh em là muối cho đời, là
ánh sáng cho người”.
Bóng tối của tà thần vây phủ khắp
nơi bằng nhiều hình thức: gian dối, hận thù,
chiến tranh, bất công, bóc lột, tệ nạn xã
hội, sách báo tranh ảnh đồi truỵ… Người ta đã tốn biết bao công
sức, đổ biết bao mồ hôi, đã quá mệt
mỏi. Tất cả hầu như
đã không được gì. Bóng tối vẫn là bóng
tối vây phủ con người. Ngoài ánh sáng ra, có gì xua
đuổi được bóng tối? Nỗ
lực trong bóng tối thì bóng tối vẫn cứ tối
mãi. Cần phải khơi dậy nguồn sáng.
Mỗi con người là một cây đèn, cần phải
được thắp sáng lên. Mỗi người cần
phải tự mình thắp sáng lên cây đèn của mình.
Một ngọn đèn cháy sáng, rồi hai, rồi ba, rồi
hàng trăm, hàng ngàn ngọn đèn cháy sáng, thế giới
tối tăm này sẽ bớt tối đi. Tất cả
mọi người đều thắp sáng ngọn đèn
của mình, cuộc đời này sẽ sáng rực lên
nguồn sống mới, vui tươi và ấm cúng
biết chừng nào?
Tuy nhiên, thưa anh chị em, có người đã
tự hỏi: “Tại sao tôi lại phải là muối cho
đời và ánh sáng cho người?”. Tôi chỉ muốn sống bình thường như
mọi người, muốn đi lẫn vào đám đông
chứ không muốn đi đầu như một
người lãnh đạo. Tôi không
muốn chơi nổi, không muốn chường mặt ra
cho mọi người nhìn vào như ngọn đèn trên giá
hay ngọn đèn đường trên cao nơi góc phố.
Trở thành muối, thành ánh sáng có lẽ là nhiệm vụ
của linh mục, tu sĩ hãy một số người
đặc biệt nào đó chứ không phải là tôi.
Chúng ta được quyền tự hỏi như
thế khi ý thức mình chỉ là con người tội
lỗi, yếu đuối như mọi người.
Nhưng Chúa Giêsu hôm nay không muốn chúng ta từ chối
nhiệm vụ này, khi Ngài nói: “Chính anh em là muối cho
đời, là ánh sáng cho người”. Người Kitô
hữu là muối cho đời, là ánh sáng cho trần gian,
không có nghĩa là phải có thái độ cha chú, lên mặt
dạy đời, tự phụ phô trương quảng
cáo như kiểu bọn Biệt phái Pharisêu giả hình. Trái
lại, là muối, là ánh sáng, người Kitô hữu
phải có cung cách khiêm tốn, tan biến, lắng chìm
giữa lòng đời, như hạt muối thấm vào
thức ăn, như ánh sáng chan hoà trong không khí, và có như
thế thì món ăn mới thêm đậm đà, không gian
mới xinh đẹp, tươi vui.
Lẽ tất nhiên, muối phải luôn mặn từ
bên trong, và đèn phải chiếu sáng từ trên cao.
Bằng không, chúng sẽ trở thành đồ vô dụng,
đồ phế thải, bỏ đi… Vậy,
người Kitô hữu phải luôn sống đức tin
của mình, phải thực thi Tin Mừng của Chúa Kitô
ngay giữa các môi trường mình đang sinh sống
hằng ngày. Trái lại, nếu sống bê tha, bất
công, gian ác, thì sẽ trở thành bóng tối, sẽ bôi
nhọ khuôn mặt của Chúa Kitô, của Giáo Hội:
Muối đã biến chất, nhạt nhẽo, vô vị. Đèn đã cạn dầu, tắt ngúm,
đứt bóng, còn ích gì?
Ngôn sứ Isaia trong Bài đọc 1 hôm nay đã kê khai
cách tỉ mỉ những việc cần làm để cho
“ánh sáng chúng ta bừng lên trong bóng tối và bóng tối
sẽ trở thành như giữa ban ngày”, đó là hãy chia
cơm, sẻ áo cho người đói rách, tiếp nhận
người không cửa không nhà. Đó là
loại bỏ những xiềng xích bất công, cử
chỉ hăm doạ, lời nói xấu (x. Bài đọc
1). Chúa đã ban cho chúng ta thời giờ, sức
lực và phương tiện đủ để chúng ta
ướp mặn và soi sáng, nhưng nhiều người
chúng ta bỏ quên, không sử dụng những ân huệ này.
Anh chị em thân mến, hơn ai hết, Kitô hữu
chúng ta phải là những cây đèn đặt trên giá
đèn để xua tan bóng tối và chiếu sáng cả nhà.
Căn nhà thế giới, căn nhà Giáo Hội, căn nhà
của mỗi gia đình chúng ta cần thứ ánh sáng
ấy biết bao!
Là môn đệ chân chính của Chúa Kitô, chúng ta không
thể quên lời Ngài đã quả quyết: “Chính anh em là
muối cho đời, là ánh sáng cho người”. Xác tín vào
Lời Chúa, chúng ta sẽ gắng công dùng mọi khả
năng tự nhiên và siêu nhiên Chúa ban để ướp
mặn đời, để toả sáng cho mọi
người bằng một cuộc sống thánh thiện
xứng đáng với tư cách là những người con
của Cha trên trời.
Nếu mỗi người chúng ta đều thấm
nhập chất mặn của Tin Mừng và phản
chiếu ánh sáng của Chúa Kitô, thì thế giới này làm sao
còn bóng tối, cuộc đời này làm sao không rực sáng
lên hy vọng và nguồn vui sống? Được Lời
Chúa soi sáng, được Thánh Thể bồi dưỡng,
chúng ta hãy sống gắn bó với Chúa, thấm nhập tinh
thần của Ngài để rồi hoàn thành sứ
mạng Chúa đã trao phó cho chúng ta hôm nay, đó là làm muối
cho đời, làm ánh sáng cho người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét