Tại một quán café, những người mẫu ăn mặc khêu gợi, sải bước trên sàn cat walk với khuôn mặt vui vẻ. Mấy ai có thể ngờ những người mẫu ấy lại là những người đồng tính nam giả dạng. Họ đang lột xác để được sống thực dù chỉ là trong phút chốc.
"Họ đang diễn đời mình đấy"
Tối đến, quán café Hoa Lư (Thanh Xuân, Hà Nội) khách khá đông, khách ở đây thường ngồi theo từng nhóm khoảng 4 - 5 người, nói đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng lại có người đi đơn lẻ đến ngồi lặng lẽ bên những chiếc bàn con, đưa ánh mắt kín đáo quan sát mọi người. Bỗng tiếng nhạc chát chúa vang lên, đèn laze với đủ màu sắc chớp nháy, những người mẫu chân dài, ăn mặc khêu gợi với những chiếc... bao cao su tết vào nhau, đi uốn éo trên những chiếc bàn được kê dọc quán café, mọi người tất thảy đứng dậy vỗ tay.
Công khai mình là đồng tính
Cũng má phấn môi son, lông mi giả cong vút, trang sức lấp lánh, nhưng những người mẫu chân dài vẫn không thoát khỏi hình hài của người đàn ông khi mỗi lần xoay người, vặn mông thì lại hằn lên những vệt gồ ghề của miếng độn ngực, độn mông. Trong khi đó, dưới quán một số người nhanh tay phát cho khán giả những chiếc túi đựng đầy bao cao su, thuốc bôi trơn và tờ rơi với nội dung quan hệ tình dục an toàn, phòng chống lây nhiễm HIV/AIDS. Nếu không biết trước thì tôi cũng không thể ngờ những cô người mẫu chân dài kia lại là những người đồng tính nam của Câu lạc bộ Niềm tin xanh (CLB dành cho người đồng tính - PV) đang giả dạng để truyền thông phòng chống HIV/AIDS.
Dũng (một thành viên trong Câu lạc bộ) cho biết: "Câu lạc bộ thường xuyên đi truyền thông phòng chống HIV/AIDS tại những điểm nóng mà người đồng tính tụ tập. Ngoài biểu diễn thời trang, diễn những hoạt cảnh, hát, những tiểu phẩm để truyền thông phòng chống HIV, thì đây chính là cơ hội cho những người đồng tính được là chính mình, được sống thật với lòng mình, được chia sẻ những tâm tư tình cảm của mình mà không phải lúc nào cũng có cơ hội".
Cũng theo Dũng thì những người đến đây đa phần là "bóng kín", họ có thể là sinh viên, lao động phổ thông, trí thức mà đời thường họ phải thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông trong gia đình và xã hội, chỉ khi đến đây họ mới trút được hết những chuyện thầm kín về giới tính "éo le" của mình.
Tại một chiếc bàn góc phòng, tôi để ý thấy một cậu trai trẻ với khuôn mặt điển trai, nhưng buồn rười rượi. Dũng bảo, đó là Hoàng, quê Nam Định đang học trường Cao đẳng giao thông, cũng bị đồng tính. Tôi lân la làm quen, Hoàng rụt rè: "Em là con một trong gia đình nên bố mẹ đặt nhiều hi vọng về em lắm. Nhiều lần em đã tìm đến cái chết để được giải thoát nhưng không thành. Bố mẹ và người thân vẫn chưa biết em bị đồng tính. Nhiều lúc em cảm thấy bế tắc vô cùng, may mà có những chương trình và những điểm tập trung của người đồng giới nên em có thể giảm stress rất nhiều".
Giá đắt để được là... chính mình
Ngay từ bé, Khánh (một người đồng tính - PV) đã có những biểu hiện thích chơi những trò chơi nhẹ nhàng giống các bạn gái cùng trang lứa. Đến tuổi dậy thì, Khánh hoang mang tột độ khi thấy những biểu hiện của mình ngày càng giống với tính nữ như: Thích để tóc dài, mặc áo lót phụ nữ, thích trang điểm, dáng đi điệu đà và đặc biệt là yêu... đàn ông! Mang hình hài của một người con trai, nhưng tính tình, sở thích lại của phụ nữ nên muốn sống bằng chính con người thật của mình, Khánh đã phải chịu bao đắng cay.
"Ngay đầu cấp 3 tôi đã công khai giới tính của mình, thời ấy ở tỉnh, tôi như một hiện tượng lạ, quái dị. Cha mẹ biết chuyện thường xuyên đánh chửi, coi tôi như một người bệnh hoạn, bạn bè thì xa lánh. Nhiều lúc hoang mang, tôi tìm đến cái chết nhưng không được. Tôi muốn là tôi, sống với chính con người thật của mình nhưng bố tôi thì không muốn bởi tôi là con trai duy nhất trong gia đình nên ông đánh tôi suốt. Nhiều lần tôi đã phải gào lên rằng: "Con có phải là con bố không"?. Nhưng đáp lại chỉ là những trận đòn nặng hơn, bố thì lạnh lùng mà rằng: “Tao không có thằng con bệnh hoạn như mày". Tôi cảm thấy đau khổ vô cùng vì cho đến tận bây giờ bố cũng không nhìn mặt và coi tôi là con của ông", Khánh kể, giọng buồn buồn.
Được biết, thời sinh viên, với mái tóc dài, da trắng, ăn mặc hợp mốt nên biết bao chàng trai đích thực si mê, theo đuổi Khánh. Nhiều người còn thuê nhà, mua đồ trang sức, thậm chí muốn cưới cô về làm vợ. Nhưng mỗi lần như thế, Khánh lại biết từ chối khéo rồi mất hút. "Chán những trò chơi tình ái theo kiểu mèo vờn chuột, tôi quyết định thay đổi để làm đàn ông như cắt tóc ngắn, mặc quần áo con trai, hút thuốc, uống rượu, thay đổi giọng nói. Nhưng tôi vẫn không hề có tình cảm với phụ nữ. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi: Không biết mình là giống gì đây?. Sao ông trời lại đày đạo tôi như thế này, tôi muốn là một người bình thường cho dù đó là trai hay gái", Khánh chua chát nói.
Với niềm khao khát cháy bỏng được trở thành phụ nữ, nhiều người đồng tính nam sẵn sàng bỏ ra những khoản tiền lớn, chịu những đau đớn dai dẳng để chuyển đổi giới tính. Cũng từ chuyện chuyển đổi giới tính mà kéo theo bao chuyện bi hài. Theo Dũng thì chuyển đổi giới tính rất tốn kém và chịu nhiều đau đớn. Nếu muốn trở thành phụ nữ, người đồng tính nam phải mất 3 - 4 năm phẫu thuật cùng với vài trăm nghìn USD. Sau khi phẫu thuật xong, người đó phải có chế độ kiêng khem, tập luyện rất nghiêm ngặt. Sở dĩ thời gian phẫu thuật dài như vậy vì không thể phẫu thuật các bộ phận cùng một lúc. Chính vì vậy mà nhìn họ chẳng giống ai cả.
Mặt khác, với số tiền cần cho một ca phẫu thuật nhiều như vậy, nhiều người đã phải lao động cật lực, nghĩ ra mọi cách kiếm tiền nên vi phạm pháp luật. Nhiều người ít tiền nên chỉ đi phẫu thuật mặt, là cằm, nâng mũi cho giống con gái. Một số khác thì đi bơm ngực, hút mỡ bụng, tẩy lông. Nhiều người thiếu tiền nên chỉ tẩy lông từ đầu gối trở xuống, hoặc chỉ tẩy một chân, còn một chân thì lông lá vẫn còn nguyên!. Cũng theo Dũng, nhiều người sau khi đi phẫu thuật đã bị phản ứng, nhẹ thì viêm nhiễm, nặng thì thối thịt, mặt mũi, ngực, chân tay bị lồi lõm hay mang những dị tật suốt đời. Nhiều người muốn quay trở lại hình hài cũ cũng không được.
Bước ra khỏi không gian mờ ảo của thế giới kỳ lạ ấy, trong đầu tôi vương vất bởi khát khao của một ai đó về cuộc sống không có con đường cùng, như thúc giục trong chúng tôi suy nghĩ. Phải, cuộc sống không có con đường cùng, chỉ có ranh giới, nhưng để có sức mạnh để vượt qua ranh giới sống chết, yêu và được sống thật với giới tính thật của mình, những người đàn ông tội nghiệp kia hẳn đã, đang và sẽ còn nhiều đau đớn. Chỉ mong mọi người hãy có cái nhìn bao dung hơn với người đồng tính bởi chính họ cũng đâu muốn mình như vậy, mong cánh cửa cuộc đời không bao giờ đóng sầm trước họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét